XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em


Phan_4

Việc kí hợp đồng quá dễ dàng ngay cả chính tôi cũng không ngờ tới. Nên tôi đặt vé những 2 tuần. Vậy là còn hơn 1 tuần nữa mới đến hạn về nước. Thực ra nếu muốn về thì tôi có thể đổi vé, nhưng tôi muốn ở lại…

.

----Tối ------

.

Tôi muốn xuống phố, nằm mãi ở phòng khiến cái đầu tôi như sắp nổ tung rồi. Nó cứ quay vòng về quá khứ, về Ngọc. Rồi lại trở ra với hiện tại là Thảo.

.

Đang thay quần áo thì điện thoại tôi rung lên, số lạ :

-Alo!

-Anh Tuấn Anh à.? – Giọng một người quen, và không ai khác. Là Ngọc. tim tôi loạn nhịp.

-Ờ , Ngọc hả em? Sao biết số anh ?- tôi cố tỏ ra bình tĩnh .

-Hỳ! Anh quên em đang làm gì hay sao?

.

Chậc! Thư kí TGĐ thì việc biết sđt của khách hàng, cụ thể là tôi thì có gì khó khăn đâu.

.

-Em gọi anh có chuyện gì thế?

-Anh rảnh không? Đi chơi nha! Dù sao anh cũng còn hơn một tuần nữa mới về nước mà.

-Sao em biết?- tôi ngạc nhiên.

-Ờ, thì anh cứ biết vậy đi. Thế anh định ở mãi trong khác sạn à? Không định ngắm thành phố về đêm sao?

-Được rồi, anh cũng đang muốn đi chơi đây. Em ở đâu?

-Em đang dưới cổng khách sạn nơi anh ở này. Xuống nhanh nhé!

-- Ờ …ờ…! – Tự nhiên tôi gấp gáp.

.

Mặc vội quần áo, tỉa tót một tý lấy lại phong độ tôi phi vào xuống.

.

Cô ấy đang đứng kia. 1 dáng hình mà tôi cứ ngõ là đã quên và không thể nhớ được, nhưng mà bây giờ cô ấy đang đứng kia. Nhưng sao….tôi chợt thấy xa lạ quá. Tôi hít một hơi thật dài, tiến lại chỗ cô ấy, mỉm cười một cách tự nhiên nhất có thể :

-Bây giwof chúng ta sẽ đi đâu?

-Tùy anh! Đi dạo đi! – rồi cô ấy chủ động khoác tay tôi.

.

Tôi không rút tay ra. Tôi không biết tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa. Tôi đang nghĩ về Thảo. Cô ấy đọc thư của tôi rồi vậy mà cũng chẳng them tha thứ hay nói với tôi một câu sao? Cô ấy khinh tôi đến vậy à?! Nghĩ đến đây, tự nhiên tôi bực mình. Tôi chủ động vòng tay qua ôm Thảo rồi bước đi.

. Chúng tôi dừng chân tại một cửa hàng uống nước.

-Dạo này em sống thế nào?

-Như anh thấy đấy, vẫn tốt.

-Nhìn em…. Khác quá!

-8 năm rồi còn gì. Anh cũng vậy, chững chạc hơn nhiều. Không còn là một cậu nhóc nữa.

-Người yêu em đâu? Bọn em vẫn tốt chứ?

-Hahaha! Chúng em chia tay rồi, cách đây 1 tháng. Một thằng đàn ông ********, em và anh ta đã yêu nhau bao nhiêu năm vậy mà anh ta nói yêu người con gái khác. – Ánh mắt cô ấy đầy giận giữ.

Tôi giật mình xấu hổ! Như là cô ấy đang **** vào chính mặt tôi vậy. Không phải là tôi cũng vừa mới xa Thảo mà bây giờ, tôi đang ôm Ngọc, người con gái của quá khứ sao?

-Thế anh có người yêu chưa?

-Ờ…Ờm…. chưa! – tự nhiên tôi nói dối. K.h.ố.n n.a.n thật !

-Vậy sao? Em tin được không thế? – cô ấy đứng dậy chuyên qua bên cạnh tôi ngồi. – em đã rất nhớ anh.!- cô ấy ngả đầu vào vai tôi.

.

Sao bây giờ tôi thấy cô ấy khác thế . Lạ lạ làm sao ý. Tôi đủ tỉnh táo để xích qua một bên, cười gượng:

-Ờ….hờ….vậy à! Mà muộn rồi chúng ta về thôi.

.

“ Nói nhớ tôi sao? Nhớ tôi mà sao lại chia tay với tôi? Mà tự nhiên sao tôi lại khó chịu khi nhớ về quá khứ chứ? Thật vớ vẩn quá “

.

Cô ấy đi cạnh tôi mà khiến không ít người đàn ông phải ngoái lại nhìn. Phải thôi, cô ấy bây giờ quá đẹp mà. Tôi ngẩng cao đầu kiêu hãnh?! Chúng tôi như đang là một cặp tình nhân.

Chương 9

Thật bất ngờ khi phía công ty DV của họ cũng cử một đại diện sang bên tôi mở chi nhánh. Và người được cử không ai kahcs ngoài Ngọc. Thư kí kiêm trợ thủ đắc lực của ông Ken ( tên ông TGĐ)

.

Ngọc tất tưởi chuẩn bị để về cùng ngày với tôi. Suốt cả 2 tuần, ngày nào tôi cũng bên cô ấy.

.

Từng kỉ niệm ngày xưa cứ thế ùa về.

.

Có khi nào tôi còn yêu Ngọc không? Tôi không biết nữa. hajz….!

-----

.

Tôi về đến Việt Nam. Lúc ấy cũng là tầm chiều rồi.

.

Sân bay. Vẫn không có bóng dáng Thảo.

.

Tôi giận.

. Trở về nhà, tôi vội vàng tắm rửa thay quần áo. Tôi cần đón Ngọc đến dự tiệc hôm nay. Vì Ngọc cũng là khách mời của công ty. Thực ra tôi có quyên mời Thảo đi cùng vì Thảo là người yêu của tôi, nhưng tôi không hề nghĩ đến.

.

Tôi tắt máy điện thoại.

.

Tôi đến party , Ngọc vô tư khoác tay tôi vào. Tôi không tránh né.

.

Cả bữa tiệc đáng lẽ ra là tôi đã “ cặp bồ thành công “ , thì từ xa, 1 cô gái với dáng người nhỏ bé quen thuộc. mái tóc đuôi gà….tiến lại gần lại chỗ chúng tôi. Tôi như chết lặng ….Thảo!

Cô ấy đang đi vào cùng với Quang. Mồm vẫn cười vui lắm. Lẽ nào Thảo thích Quang???

.

Tôi nổi cơn ghen, hầm hầm tiến lại. Thảo thấy tôi, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Cô ấy cười với tôi. Thì từ đâu Ngọc đi tới, quàng tay tôi thân mật :

-Ơ! Chào anh Quang !

-Ngọc?! – Quang ngạc nhiên.

-Vâng, em đây. Lần này em về nước với Tuấn Anh. Bao nhiêu năm không gặp anh bây giờ khác quá nhỉ. Đẹp trai hơn xưa nhiều.

-Còn em thì cũng rất đẹp Ngọc à. Mà em với Tuấn Anh…?

-Hỳ! bọn em quay lại với nhau rồi!

-Hả????? – Cả tôi, Quang đồng thanh.

Chỉ có Thảo, cô ấy đứng trân người. Mặt đã ướt đẫm nước mắt . Ánh mắt vô hồn nhìn tôi. Rồi cô ấy bỏ chạy

.

Đến bây h ôi mới hiểu được tôi nhớ Thảo thế nào. Tôi như người bừng tỉnh sau cơn mê. Hất tay Ngọc ra. Đuổi theo Thảo.

-Thảo ơi…Dừng lại….Anh xin em ….

Cô ấy vẫn chạy .

-Anh nói em dừng lại – tôi gắt .

Thì cô ấy đã dừng lại thật.

-Tại sao ? Tại sao anh lại lỡ đối xử với tôi như thế ????- cô ấy khóc nức lên.

-Anh….anh….anh xin lỗi. …tất cả là lỗi do anh. Cô ấy là Ngọc, người yêu cũ của anh , như anh đã kể cho em nghe rồi đó. Bọn anh vô tình gặp nhau bên Mỹ…. cô ấy….cô ấy là đối tác làm ăn với bên anh.

-Người yêu cũ à? Người yêu cũ thì có cần quàng tay nhau thân mật thế không? 2 người quay lại từ khi nào? Đã lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi?

-Anh và cô ấy không quay lại. Bọn anh….bọn anh chỉ là bạn thôi.

-Tin anh nữa được không đây? Anh đọc thư của tôi rồi mà vẫn còn đi ôm ấp một cô gái khác. Tắt máy điện thoại. Anh không ngờ là tôi sẽ đến bữa tiệc hôm nay chứ gì? Nếu không phải anh Quang nói là hôm nay anh về nước và sẽ đến đây thì bao giwof tôi mới biết được sự thật này?

-Thư? Thư nào?

-Anh còn trả vờ nữa sao? Tôi đi thực tập về. Nhận được thư của anh. Tôi cũng tin không phải anh cố ý. Tôi tha thứ mọi lỗi lầm cho anh . Tôi đến nhà nhưng bác giúp việc nói anh đi công tác. Vậy nên tôi viết thư để lại cho anh. Tôi vui mừng và hồi hộp thế nào khi nghĩ đến tối nay sẽ được gặp anh. Được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Nhưng thật không ngờ….

-Anh xin lỗi….Thảo! Đừng xa anh! – Tôi ôm ghì cô ấy . Cảm giác ấm áp và nhẹ nhõm như bình yên lại ùa về. Tôi thấy mình xấu xa hết mức. Và bây giờ thì tôi biết được mình đã lạc lôí với Ngọc.

-Buông tôi ra….- Thảo lạnh lùng .

-Không! Anh không buông !

.

Cô ấy đẩy mạnh tôi ra.

.

Tôi đau.

.

Trỗng rỗng .

.

Hụt hẫng .

.

Cô ấy đã đẩy tôi ra rồi. Cô ấy không cần tôi nữa. Gục ngã.

ĐÚng lúc đấy thì thằng Quang hớt hải chạy tới.

-Thảo đâu?

-Đi rồi.,.

-Đi đâu?- Cậu ta túm cổ áo tôi.

-Mày làm gì mà quan tâm Thảo đến vậy? – tôi bắt đầu nóng .

-Mày là cái thằng đ.ể.u. Mày có biết cô ấy từng khóc vì mày bao nhiêu lần không? Một cô nhóc vui tươi , hết long vì mày để bây giờ, đổi lại, mày đối xử với cô ấy thế à?

-Mày thích Thảo?- tôi trợn mắt.

-Phải! tao thích Thảo. nói đúng hơn là tao yêu cô ấy. Tao đã từng tỏ tình với cô ấy nhưng mày biết câu trả lời là gì không? Cô ấy từ chối tao không thương tiếc. Cô ấy yêu mày, chỉ mình mày mà thôi. Và cũng chính mày là bạn của tao nên tao rút lui dần dần, nếu không, với cái sự vô tâm của mày thì mày đã mất Thảo từ lâu rồi mày biết chưa? Tao nghĩ sau đợt này mày sẽ suy nghĩ, sẽ tôn trọng cô ấy hơn. Sẽ yêu cô ấy hết mức có thể , vậy mà không những vậy, mày còn ngang nhiên dắt cả bồ về nước….. mày….thằng k.h.ố.n nạn. – Quang dơ tay định “ tặng “ tôi một nắm đấm nhưng lại rút tay về.

Tôi lặng người. Khó thở. Đau! Những điều thằng Quang nói quá đúng. Tôi là một thằng đểu. Chưa bao giờ tôi mang cho Thảo hạnh phúc thật sự. Tôi quá vô tâm. Tôi cứ ngỡ , cô ấy sẽ ở bên tôi mãi , nhưng bây giờ…cô ấy bỏ tôi sao? Tôi yêu Thảo, tôi yêu cô ấy biết dường nào. Tôi đã sai lầm rồi, mộ lỗi sai quá lớn. Tôi cứ ngỡ tôi yêu Ngọc nhưng không phải. Ngọc là của ngày xưa. Tôi cứ mãi nhìn vào quá khứ để dần đánh mất hiện tại. Vậy mà tôi không sớm nhận ra để làm tổn thường Thảo . Tôi như người mất hồn. Thằng Quang đã bỏ về.

Tôi lê từng bước mệt nhọc.

.

Từng mảng kí ức hiện về trong đầu tôi. Từ khi quen và đến khi tôi yêu Thảo, có quá nhiều kỉ niệm. Vậy mà sao tôi lỡ quên và đánh mất chứ. Đằng trước tôi có một con bé …buộc tóc đuôi gà…

-Thảo.

-…….- ngạc nhiên.

-Xin lỗi. anh nhầm

Bây giờ. Đâu đâu cũng là bóng dáng Thảo. Đâu đâu cũng là hình ảnh của Thảo . Những tiếng cười dòn tan vang lên trong đầu tôi…… là những cuộc đi chơi đầy vui vẻ. Là cái cách mà Thảo luôn yêu tôi hết mức…..Tôi sai rồi…Tôi lê từng bước mệt mỏi về nhà. ….

.

Trên chiếc tủ đầu giường có 1 lá thư và một hộp quà. Đúng là thư của cô ấy,. Lúc chiều về đến nhà một cái là tôi vội vàng đi đón Ngọc mà không để ý. Trời ơi!

“ Anh yêu !

Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Vì em hiểu anh, anh không phải là con người như vậy. Anh luôn tôn trọng và giữ gìn cho em . Nhưng nhiều khi bản thân không nghe theo lí trí. Suốt mấy năm mình yêu nhau anh chưa một lần quá giới hạn với em, nhưng có lẽ, em hiểu, tối hôm đó là anh mất kiểm soát. <ấy ngày hôm sau , em định đến tìm gặp anh nhưng em nhận được thong báo đi tập tại miền núi. Em đã có rất nhiều thú vị ở đây anh biết không? Em đã điều trị thành công ột em nhỏ bị sốt. Ở đay mọi người còn nhiều lắm, họ không có tiền, họ ttawngj em bằng những thứ rất mộc mạc nhưng với em nó thật ấm áp. Em muốn chia sẻ điều này với anh, nhưng gọi anh thì không được, vì ở đấy, song điện thoại di động yếu quá.

Em tặng anh ngôi nhà gỗ này. Anh biết điều đầu tiên khi em nhìn thấy ngôi nàh gỗ ấy không? Đó là suy nghĩ đầu tiên về anh, em mơ ước có ngôi nhà và những đứa trẻ ^^

Anh này, những chuyện gì không đáng để nhớ thì hãy quên nó đi nhé. Chúc anh công tác thành công. Hy vọng anh sẽ sơm về bên em.

Yêu và hôn anh !

Thảo.

Bức thư đã nhòe đi từ bao giờ. Tôi khóc. Nghẹn ức ở trong tim. Thảo ơi!

.

Tôi chạy như điên đến trước cổng nhà Thảo.

Chương 10

Bấm chuông.

.

Mẹ cô ấy ra mở cửa.

-Cháu về đi. Nó ngủ rồi, không muốn tiếp ai bây giờ đâu.

-Không! Cháu không về. Cô ơi, cô làm ơn cho cháu gặp Thảo đi cô. Cháu muốn giải thích cho cô ấy.

-Ơ hay cái cậu này. Đã nói là đi về. Đừng để hàng xóm người ta phàn nàn tôi.

-Cháu sẽ đứng đây đợi bao giờ cô ấy tha lỗi cho cháu thì thôi.

-Hajz…. Tùy cậu – rồi mẹ cô ấy trở vào nhà.

.

Đêm khuya.

.

Mưa.

.

Càng lúc càng mạnh .

.

Từng giọt tạt vào mặt tôi như trách móc.

.

Lạnh.

.

Cái đầu đau nhức.

.

Tôi không biết gì nữa.

.

Sáng .

.

Tôi mệt mỏi mở mắt , tôi đang ở phòng tôi?! Tôi nhớ là tôi đang ở cổng nhà Thảo mà….

Đau đầu quá. Trên trán vẫn còn cái khăn mặt ướt. Nhìn sang bên cạnh, trên chiếc ghế sofa , Thảo đang nằm ngủ một cách mệt mỏi. Lẽ nào cả đêm qua Thảo thức chăm sóc tôi…Cảm giác them được quay lại như ngày xưa, tôi thèm hơi ấm từ cô ấy. Cố gắng ngồi dậy, nhưng không được. Nằm phịch xuống. Thảo thức giấc. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy tránh né ánh mắt nhìn ấy của tôi.

.

Xót xa.

.

Tôi đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi.

.

Tôi không dám mong cô ấy sự tha thứ….

.

Cô ấy đang ngồi đây, đút từng thìa cháo cho tôi. Giữa chúng tôi vẫn là sự im lặng , Giờ tôi mới để ý , cô ấy gầy đi rất nhiều. Từ bao giờ mà tôi tự đánh mất nụ cười của cô ấy.

.

Nước mắt cô ấy khẽ rơi, nóng hổi trên gò má. .

Tôi đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt ấy đi. Đã bao lần tôi hứa và tuyên bố rằng yêu tôi, tôi sẽ không để cô ấy buồn. Cô ấy khóc , tôi sẽ lau nước mắt cho cô ấy. Nhưng đã bao nhiêu lần tôi lại chính là nguyên nhân để cô ấy khóc. Tệ thật !

.

Tôi nhớ cô ấy , tôi không thể chịu được nữa. Tôi kéo tay ôm cô ấy thật chặt . Cô ấy khóc to hơn. Tôi cũng khóc. Ân hận!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .